Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Lương Thực Trường Tồn


Lương Thực Nuôi Dưỡng Trường Tồn
Có khoảng 348.000 tấn lương thực bị lãng phí mỗi ngày ở Mỹ Latinh và vùng Caribê, với số thức ăn dư thừa này có thể nuôi sống 37% dân số thế giới đang phải chịu cảnh đói kém.
Số liệu trên đã xuất hiện trong một báo cáo gần đây của Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp của Liên hiệp quốc về tình hình ở châu Mỹ Latinh và vùng Caribê gửi đến tờ Fides, báo cáo giải thích rằng 36 triệu người trong khu vực có thể có được nuôi sống với số thực phẩm lãng phí khi bán trực tiếp cho người tiêu dùng: Con số này tương ứng với hơn tổng dân số của Peru và tất cả những người đang chịu cảnh đói kém ở châu Mỹ Latinh và vùng Caribê.
Báo cáo cho biết cứ mỗi năm có 127 triệu tấn lương thực bị lãng phí, tương ứng với 223 pounds (7.247.500 VND) mỗi người dân, có thể nuôi sống 300 triệu người trên toàn thế giới, mặc dù đây là một vấn đề đáng báo động. FAO đã chứng thực rằng khu vực này đang cố gắng nỗ lực để giảm lãng phí.
Để đảo ngược tình trạng này, chính quyền địa phương, cùng với sự hỗ trợ của các tổ chức, đã thành lập một mạng lưới gồm các chuyên gia, một chiến lược khu vực và một liên minh khu vực để giải quyết vấn đề lãng phí này. Báo cáo kết luận với một lời kêu gọi của tổ chức FAO, trong đó tổ chức nhấn mạnh rằng cuộc chiến chống lại sự lãng phí thực phẩm là một phần chính của kế hoạch an ninh lương thực, dinh dưỡng và xoá đói trong cộng đồng Mỹ Latinh và vùng Caribê.

- Theo số lượng thống kê, trên thế giới hiện nay có khỏang 1/6 dân số đang sống trong tình trạng nghèo đói. Không có lương thực để nuôi dưỡng thể xác.
- Nhưng, lại luôn có dư lương thực trường tồn để nuôi dưỡng cho tất cả mọi người trên thế giới, đó chính là thịt và máu Chúa Kitô. Đã đổ ra để làm quà tặng và nuôi dưỡng con người.
- Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin cho con luôn biết tìm đến nguồn ân sủng vô biên này, để nuôi dưỡng tâm hồn con, hầu mong có được sự sống trường tồn sau này.

Thứ Hai tuần III mùa Phục sinh
Lời Chúa: 
Ga 6,22-29
22 Hôm sau, đám người còn ở lại bên kia biển thấy rằng không có thuyền nào khác, duy chỉ có một chiếc, mà Chúa Giêsu không lên thuyền đó với các môn đệ, chỉ có các môn đệ ra đi mà thôi. 23 Nhưng có nhiều thuyền khác từ Tibêria đến gần nơi dân chúng đã được ăn bánh sau khi Chúa dâng lời tạ ơn. 24 Khi đám đông thấy không có Chúa Giêsu ở đó, và môn đệ cũng không, họ liền xuống các thuyền kia và đến Capharnaum tìm Chúa Giêsu.
25 Khi gặp Người ở bờ biển bên kia, họ nói với Người: "Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ?" 26 Chúa Giêsu đáp: "Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi tìm ta không phải vì các ngươi đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh no nê. 27 Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống đời đời, là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi. Người là Đấng mà Thiên Chúa Cha đã ghi dấu". 28 Họ liền thưa lại rằng: "Chúng tôi phải làm gì để gọi là làm việc của Thiên Chúa?" 29 Chúa Giêsu đáp: "Đây là công việc của Thiên Chúa, là các ngươi hãy tin vào Đấng Ngài sai đến".

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

Sám Hối



SỰ HỐI HẬN CỦA MỘT ĐỨA TRẺ

Em là một đứa con hư. Lúc nào em cũng tự trách mình như vậy, mặc dù dã ba bốn năm nay em chưa bao giờ làm điều gi khiến cha mẹ phải phiền lòng. Thời gian trôi qua cũng đã khá lâu mà cái bài học đường đời đầu tiên của em vẫn không hề phai nhạt. Nó vẫn trở về khiến em luôn day dứt và nhói đau.
Ngày ấy em đang học lớp 3. Nhà chỉ có một mình nên em được cả cha và mẹ nuông chiều. Lũ bạn chơi cùng không đứa nào được sung sướng như em. Nhưng tất cả lại bắt đầu từ đó.
Sống cùng gia đình em còn có thêm bà nội. Trong nhà chỉ có bà là hay nhắc nhở những thói quen xấu của em. Nội nói: sáng dậy con phải thu dọn giường chiếu gọn gàng, chỗ nghỉ lúc nào cũng phải ngăn nắp. Đi học về hay lúc học bài xong, con nhớ cất gọn đồ dùng học tập. Con chớ mải chơi, phải chú ý vào việc học hành vì cả tương lai của mình ở đó...". Nhưng vốn tính ham chơi lại được bố mẹ nuông chiều, thú thật có nhiều lần em đã cãi lại bà. Mặc dù sau mỗi lần như vậy em lại thấy mình có lỗi, muốn xin lỗi bà nhưng không sao nói được.
Hôm ấy mới sáng sớm lũ bạn đã réo ầm ngoài cổng dù còn lâu mới đến giờ vào lớp. Nhà ở cách trường không quá xa, bố mẹ lại hay bận đi làm sớm nên hầu như hôm nào em cũng cùng lũ bạn tự đi đến lớp. Em khoác vội chiếc áo còn chưa kịp cài khuy đề chạy theo lũ bạn cốt để được đến trường đùa nghịch trước giờ vào lớp. Nhưng mới đến sân, bà đã gọi giật em trở lại:
Khánh à! Hôm nay trời sẽ mưa to đấy! Cháu đã mang theo áo mưa chưa?
Em giật mình nhưng không dừng lại, vừa chạy tung ra cổng, em còn cãi lại một câu:
Cháu không mang đâu! Cặp cháu hôm nay nặng lắm! Mưa thì mặc kệ mưa!
Không ngờ hôm ấy trời đổ mưa to thật. Tan buổi học, lũ bạn đã ra về hết tất cả còn trơ lại mình em. Lúc đó em nghĩ, bố mẹ thì đi làm đến tối mới về, còn bà thì lúc đi đã nhắc mình, mình còn cãi lại, bây giờ chắc chẳng ai đến đón mình về.
Nhưng chưa kịp hết băn khoăn thì em đã nhận thấy bóng ai thấp thoáng như bóng bà. Bà ra đón em về thật. Hôm đó hai bà cháu đội mưa về nhà dưới cái lạnh căm căm. Em không bị ướt nhưng bà bị mưa tạt ướt hết vì che cho em lúc gió to. Không ngờ đêm hôm đó nội em bị cảm lạnh. Đến sáng, nội đi.
Em đứng lặng trước bàn thờ nội một ngày liền không ăn không nói. Bố mẹ cứ nghĩ em đau xót vì bà đã ra đi nhưng bố mẹ em đâu biết em đang sám hối về những tội lỗi của mình. Bà ơi! Giờ đây cháu đã nhận ra tất cả những lầm lỗi của mình. Bây giờ cháu mới hiểu ý nghĩa những lời dạy dỗ của bà, mới hiểu sự lo lắng âm thầm của bà đối với cháu con. Nhưng bà ơi! Sẽ chẳng bao giờ cháu kịp nói lời xin lỗi với bà được nữa.
Các bạn ạ! Trong cuộc sống không ai là không có lỗi lầm. Nhất là ở tuổi như của chúng ta, những lỗi lầm sinh ra từ việc không nghe lời chẳng ít. Nhưng có những lỗi lầm kịp sửa, và còn có cơ hội để sửa sai, có những lỗi lầm sẽ theo ta day dứt suốt cuộc đời.
Từ ngày nội mất, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không hiểu sao, vết gợn trong lòng về cái bài học đường đời đầu tiên lúc nào cũng quặn đau mỗi khi ai đó nhắc đến bà. Các bạn ạ! Chỉ vì một lần không nghe lời mà tôi đã mất đi người bà yêu quý. Nỗi đau ấy thật xót xa.
Câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe hôm nay thật vô cùng xấu hổ. Nhưng tôi hy vọng rằng qua câu chuyện này, các bạn đừng bao giờ để rơi vào hoàn cảnh như tôi.

- Khi đứa trẻ mất đi bà nội yêu quý của mình, do tính bướng bỉnh của tuổi trẻ gây ra cho người thân yêu, mới nhận ra sự trống vắng và cảm thấy mình cần phải cố gắng sống tốt hơn, luôn sám hối về lỗi lầm của mình.
 - Qua câu chuyện trên đây của một đứa trẻ, đã cho tôi thấy được một bài học trong cuộc sống. Càng thêm tuổi, tôi cảm thấy mình có rất nhiều lỗi lầm càng nhiều. Những lỗi lầm này có thể là vô tình hay cố ý nhưng chắc chắn gây ra cho những người xung quanh nhiều đau khổ, nhưng có lẽ mình vô tình không nhận thức ra điều ấy.
- Lạy Chúa mùa Chay Thánh, là mùa nhắc nhở con cần phải sám hối về thân phận tội lỗi, cần phải hoán cải để đón nhận lòng thương xót và lòng nhân nhân từ của Chúa. Và qua bài Tin Mừng Chúa Nhật III Mùa Chay, giúp con minh định và xác tín hơn.

Chúa Nhật III Mùa Chay - Năm C
Lời Chúa: 
Lc 13,1-9
1 Khi ấy, có những kẻ thuật lại cho Chúa Giêsu về việc quan Philatô giết mấy người Galilê, làm cho máu họ hoà lẫn với máu các vật họ tế sinh. Ngài lên tiếng bảo: 2 "Các ngươi tưởng rằng mấy người xứ Galilê bị ngược đãi như vậy là những người tội lỗi hơn tất cả những người khác ở xứ Galilê ư? 3 Ta bảo các ngươi: không phải thế. Nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy. 4Cũng như mười tám người bị tháp Silôe đổ xuống đè chết, các ngươi tưởng họ tội lỗi hơn những người khác ở Giêrusalem ư? 5 Ta bảo các ngươi: không phải thế. Nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy".
6 Ngài nói với họ dụ ngôn này: "Có người trồng một cây vả trong vườn nho mình. Ông đến tìm quả ở cây đó mà không thấy, 7 ông liền bảo người làm vườn rằng: 'Kìa, ba năm nay ta đến tìm quả cây vả này mà không thấy có. Anh hãy chặt nó đi, còn để nó choán đất làm gì!' 8 Nhưng anh ta đáp rằng: 'Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân; 9 may ra nó có quả chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi'".

Tưởng Nhớ


Thời tiết cứ vào độ cuối thu, buổi sớm hôm hay chiều tàn, bất chợt những cơn gió heo may lùa về. Thời gian có lẽ chậm dần hơn, u buồn hơn làm cho ta có cảm giác cô đơn hay hoài niệm về những gì đã qua hoặc ta hay tìm liên tưởng về những người thân yêu đã rời xa nơi một phương trời nào đó.
 Những ngày đầu tháng Mười một khi ra nghĩa trang thăm mộ của nhũng người thân quen, mùi hương trầm lan tỏa như là sợi dây nối kế giữa người sống và nhũng người nằm trong huyệt mộ
Nghĩ lại chắc đó cũng là quy luật của Tạo Hóa sắp đặt thời tiết nhân Tháng các linh hồn để ta suy niệm về mối liên hệ giữa người sống và kẻ đã qua đời
Thứ Hai Tuần XXXI Thường Niên - Ngày 02/11: Lễ cầu cho các Đẳng Linh Hồn
Lời Chúa: 
Ga 6,51-58
51 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân Do Thái rằng: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là thịt Ta, để cho thế gian được sống". 52 Vậy người Do Thái tranh luận với nhau rằng: "Làm sao ông này có thể lấy thịt mình cho chúng ta ăn được?"
53 Bấy giờ Chúa Giêsu nói với họ: "Thật, Ta bảo thật các ngươi: Nếu các ngươi không ăn thịt Con Người và uống máu Ngài, các ngươi sẽ không có sự sống trong các ngươi. 54 Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì có sự sống đời đời, và Ta, Ta sẽ cho kẻ ấy sống lại ngày sau hết. 55 Vì thịt Ta thật là của ăn, và máu Ta thật là của uống. 56 Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì ở trong Ta, và Ta ở trong kẻ ấy. 57 Cũng như Cha là Ðấng hằng sống đã sai Ta, nên Ta sống nhờ Cha, thì kẻ ăn Ta, chính người ấy cũng sẽ sống nhờ Ta. 58 Ðây là bánh bởi trời xuống, không phải như cha ông các ngươi đã ăn manna và đã chết. Ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời".