Ngày xưa, có một người lính cận vệ rất
trung thành với nhà vua. Một đêm, anh phải vác gươm canh cho vua và
hoàng hậu ngủ. Nửa đêm, có con rắn to bò vào, vươn cổ đình mổ nhà vua.
Nhanh tay, anh lính phạt ngang nhát gươm, đầu rắn rụng ngay, phun ra một
tia máu trúng vào ngực hoàng hậu. Vua và hoàng hậu vẫn ngủ thiếp di.
Anh lính chặt rắn thành từng khúc, dọn
dẹp vào một chỗ kín, định sớm mai đem vứt ra ngoài. Dọn xong, anh thấy
ngực hoàng hậu có vết máu rắn. Anh ta băn khoăn lắm. Anh định lấy khăn
lau đi, song không ổn vì làm như thế là xúc phạm. Nghĩ mãi, anh tìm ra
một cách: Ghé miệng vào liếm sạch các vết máu. Chợt hoàng hậu tỉnh giấc,
gọi nhà vua dậy:
– Tâu hoàng thượng, tên lính này liếm vào ngực thiếp.
Nhà vua nổi trận lôi đình, không cần xét
hỏi, quát quan đao phủ đem chém anh lính ngay giữa đêm. Anh lính không
thanh minh được lời nào, bọn đao phủ xô ngay anh đi.
Mấy tên đao phủ giải anh lính cận vệ ra
cổng thành. Những người gác cổng nghe chuyện song không chịu mở cổng. Họ
còn kể cho cáo tên đao phủ nghe một chuyện có liên quan đến sự độc đoán
của nhà vua. Câu chuyện như sau:
Ngày xưa, một bà mẹ có đứa con nhỏ. Bà
rất thương con. Bà nuôi một con cáo nhỏ trong nhà để chơi với con mình
như dôi bạn thân. Một hôm bà đi vắng, để cáo và con mình nằm ngủ trong
nôi. Có một con rắn độc từ đâu bò đến toan cắn chú bé. Cáo nhảy xổ vào
đánh nhau với rắn, cắn rắn chết, máu dính bê bết vào lông cáo.Khi bà chủ
về, cáo chạy ra đón mừng. Bà nhìn thấy lông cáo đầy máu, tưởng rằng cáo
đã cắn chết con mình, liền rút dao đâm chết cáo.
Vào
đến nhà, bà vội vàng chạy đến bên nôi. Con bà vẫn nằm chơi một mình bên
cạnh xác con rắn độc. Song con cáo trung thành thì đã chết rồi.
Kể xong, những người gác cổng nhìn thẳng vào mấy tên đao phủ nói tiếp:
– Chúng tôi liên hệ chuyện xưa với. bây
giờ và thấy rằng: Ý nghĩ độc đoán của nhà vua, việc làm hấp tấp của các
anh sẽ dẫn đến những sai phạm rồi hối tiếc không kịp. Việc giết người
đâu phải chuyện thường! Tội gì thì tội cũng phải để ban ngày ban mặt mới
xét xử được chứ!
Đòi mở cổng phía đông không được, mấy
tên đao phủ dẫn anh lính cận vệ đến cổng phía nam. Những người gác cổng
này nghe rõ mọi chuyện cũng không chịu mở cổng và kể câu chuyện khác:
Ngày xưa, một lão nhà giàu có gia tài
khổng lồ. Lão nuôi năm trăm con chó để giữ của. Một hôm, một toán trộm
rất đông kéo đến đào một đường hầm vào kho báu của lão nhà giàu. Đàn chó
đánh hơi thấy bèn chui vào đường hầm cắn chết các tên trộm.
Sáng
ra, lão nhà giàu thấy các kho rỗng tuếch, lão giận lắm, bèn sai người
chém chết cả đàn chó, rồi ném xác vào rừng. Mấy hôm sau, xác các tên
trộm thối inh, thì phát hiện ra thì thấy trên thi thể chúng đầy vết răng
chó. Lão nhà giàu thu lại được của báu, song đàn chó trung thành thì đã
chết hết rồi. Lão hối hận, song không làm sao cứu đàn chó lại được.
Bọn đao phủ lại dẫn anh lính qua cửa Tây. Ở đây, những người gác cổng
cũng không chịu mở và kể cho bọn đao phủ nghe “con vẹt và nhà vua”:
Ngày xưa, có một ông vua nuôi một con
vẹt mỏ đỏ rất xinh đẹp. Nhìn bộ lông xanh biếc và cái mỏ đỏ chót của con
vẹt. Vua tấm tắc khen ngợi:
– Vẹt! Mày ăn cái gì mà bộ lông và cái mỏ của mày đẹp thế?
– Thưa nhà vua, con đẹp thế này là nhờ ăn quả xoài trên rừng Hymalaya.
Vua bèn sai vẹt vào rừng Hymalaya lấy
xoài về cho mình. Vẹt cất cánh bay thẳng đến khu rừng, tha được một quả
xoài chín mọng về cho vua. Vua định ăn nhưng lại nghĩ: Một quả xoài ai
ăn ai nhịn? Nếu ta ăn mà chỉ xinh đẹp có mỗi mình ta, còn vợ con thì
sao? Vua bèn đem quả xoài trồng trong vườn để sau này cả nhà cùng ăn.
Năm tháng trôi qua, cây xoài lớn và kết
quả. Nhiều quả đã chín đỏ. Vua cẩn thận sai người hầu ăn thử. Song anh
ta ăn chưa hết nửa quả đã lăn đùng ra chết. Nhà vua kinh hoàng, cho rằng
vẹt đã lừa dối mình, bèn quật vẹt chết.
Từ đó, cây xoài bị lãng quên. Có một cặp
vợ chồng nọ xích mích với nhau, định tự tử bằng quả xoài độc, song cả
hai người. trở nên trẻ trung, xinh đẹp như tiên đồng. Nhà vua mới biết
là vẹt nói đúng, hối hận nhưng vẹt đã chết từ lâu rồi. Sở dĩ quả độc,
tên lính hầu ăn vào chết là vì lúc đó dưới gốc xoài có con rồng ẩn náu,
phun nọc vào cây. Bây giờ rồng đã bỏ đi, cây xoài lại trở về đặc tính
ban đầu.
Những người gác cổng tây kể xong chuyện
này thì trời vừa sáng. Bấy giờ nhà mới thấy những khúc rắn và thanh gươm
vấy máu liền hiểu rõ sự tình. Vua xóa lệnh, gọi anh lính về cung để ban
thưởng.
- Qua câu chuyện trên cho ta thấy được sự cảnh giác và tỉnh táo của người cận vệ luôn sẵn sàng để bảo vệ cho chủ nhân của mình.
- Những người cận vệ trong cung luôn trung thành với người bạn của mình, biết rằng người bạn của mình bị oan luôn sẵn sàng tìm mọi cách để minh oan cho người bạn của mình.
- Lạy Chúa trong đời sống đức tin xin giúp con luôn tỉnh thức và trung thành với ơn gọi làm con của Chúa và giúp con luôn tỉnh thức và trung thành với ơn gọi ấy.
Thứ Tư Tuần XXIX Thường Niên
39 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng:
"Các con hãy hiểu biết điều này, là nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm
đến, ắt sẽ tỉnh thức, không để nó đào ngạch nhà mình. 40 Cho nên các con
hãy sẵn sàng: vì giờ nào các con không ngờ, thì Con Người sẽ đến".
41 Phêrô thưa Người rằng: "Lạy Thầy, Thầy nói dụ ngôn đó chỉ về chúng
con hay về mọi người?" 42 Chúa phán: "Vậy con nghĩ ai là người quản lý
trung tín khôn ngoan mà chủ đã đặt coi sóc gia nhân mình, để đến giờ
phân phát phần lúa thóc cho họ? 43 Phúc cho đầy tớ đó, khi chủ về, thấy
nó đang làm như vậy. 44 Thầy bảo thật các con, chủ sẽ đặt người đó trông
coi tất cả gia sản mình. 45 Nhưng nếu đầy tớ ấy nghĩ trong lòng rằng:
'Chủ tôi về muộn', nên đánh đập tớ trai tớ gái, ăn uống say sưa: 46 chủ
người đầy tớ ấy sẽ về vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó không biết, chủ
sẽ loại trừ nó, và bắt nó chung số phận với những kẻ bất trung. 47 Nhưng
đầy tớ nào đã biết ý chủ mình mà không chuẩn bị sẵn sàng, và không làm
theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. 48 Còn đầy tớ nào không biết ý chủ mình
mà làm những sự đáng trừng phạt, thì sẽ bị đòn ít hơn. Vì người ta đã
ban cho ai nhiều, thì sẽ đòi lại kẻ ấy nhiều, và đã giao phó cho ai
nhiều, thì sẽ đòi kẻ ấy nhiều hơn".